Thời trước 1975, Hoàng Lộc đã xuất-bản 2 thi tập Thơ Học Trò (1965) và Trái Tim Còn Lại (1971), nhưng chúng tôi không tìm được ở hải-ngoại, vì lẽ đó chúng tôi trích một số thơ từ các tạp-chí thời đó và thơ trích in lại trong thi-phẩm Qua Mấy Trời Sương Mưa (Văn Mới, 1999) là tuyển tập đã đến với người thưởng ngoạn thi ca như những bài ca trữ tình, và với riêng chúng tôi như những âm vang từ vạn cổ, cứ tưởng chừng sống lại với thời xưa và người xưa.
Thơ Hoàng Lộc đưa người đọc đến với những người xưa như Quan Vân-Trường, Khổng Minh, Nguyễn Trãi, Nguyễn Công Trứ, Nguyễn Du, ... Người đọc có cảm tưởng đang sống cùng thời hay tái ngộ thích thú với Người Xưa, có lúc chung đụng, ngồi cùng tửu quán với Thôi Hiệu, Lý Bạch, Phạm Thái hay đang tọa thính những khúc đàn Phượng Cầu Hoàng, Hậu Đình Hoa, v.v. với tài tử văn nhân một thời! Cái xưa ở đây cho người đọc cảm nhận một tâm hồn á-đông u uẩn nơi tác giả, "sầu chặt một hồn sầu" mà dường như khoa học cũng không thể lý giải:
"đời nhỏ tưởng chừng dăm hớp rượu
ai hay sầu chặt một hồn sầu
ta kiếm quẩn quanh trời cố xứ
hồng nhan, hồng nhan - ta chiêm bao (...)
quán cuồng hào sĩ cũng rưng rưng như ta,
em hát liêu trai khúc nguyệt cầm (…)" (Về Hội An, Uống Rượu Đợi Người)
cũng thấy chừng như mỏi kiếm cung
xin được mời người dôi hớp rượu
cho lòng qua khỏi buổi tàn đông..." (Mặc Cho Đời Bụi Phủ).
em là tiểu thơ
lòng quen khuê các
tây hiên đứng chờ (...)
về tây hiên cũ
nghe mưa đầu sông
tóc em hà xứ
đời ta tang bồng" (Chuyện Tây Hiên)
ta rời quê kiếm sống
đất trời không biết tên
bao ác tà thỏ lặc / (...)
thêm lần đọc thơ ông
giá được cười ngạo mạn:
ta xa quê ngàn trùng
ông cách quê mấy dặm!" (Đọc Lại Hoàng Hạc Lâu)
Ông muốn ôm cái vô biên, làm như đã lắm thất vọng đời thường. Hoàng Lộc đưa người thưởng ngoạn đến một không gian buồn, thường quạnh vắng, một quạnh vắng đến tận cõi hư vô. Cảm thức Hoàng Lộc đầy hoài niệm, như sống với quá vãng, một thứ thời gian dệt bằng kinh nghiệm sống, đã qua nhưng vẫn bàng bạc cái không gian hôm nay. Hoàng Lộc đem cái vô-thể (thời xưa, người xưa) sang hiện-thể qua những vần thi ca trữ tình. Cái thế giới hoài niệm đó chứa chan Tình Yêu, ở Hoàng Lộc là một thứ tình u mặc dù nhà thơ tỏ ra đa tình, trung thành, sống chết với tình, da diết,... Nhà thơ nòi tình, yêu nhiều sẽ thất tình nhiều, người yêu sẽ là dĩ vãng:
nhớ em là nhớ kẻ vong tình..." (Vô Tình Khúc).
tình đã ra cửa Đợi
tới đâu, dù được yêu
cũng nghe mình có lỗi (...)" (tr. 198).
quẩn quanh trăm lá sầu khô một đời
em qua gió tạt từng hồi
xô ta lủng lẳng giữa trời oan khiên" (Bất Ngờ Gặp Quế Linh Ở Tân Định).
bỏ lại em bên đời
lỡ có thằng chôm trớt
ta nhắm mắt nào nguôi" (QMTSM, tr. 153).
là trăng vỡ lỡ mộng hôm qua
ta khóc vô tình trong cuộc sống
là vô cùng ta xót thương ta" (Vô Tình Khúc).
chân lênh đênh không bước kịp tình người
nửa kiếp sống cứ thua hoài thiên hạ
sự nghiệp buồn gió thổi chiều ba mươi (...)
khi dong ruỗi với trăm lần lỡ vận
bỗng nghe thèm tắm lại nước sông quê (...)
mẹ ở đó cũng buồn hơn tháng chạp
lòng mỏi mòn tựa cửa chừng ấy năm (...)" (Lại Một Mùa Xuân Sầu Xứ)
linh hồn vàng cùng tận cõi ăn năn
đường lui quân ôi dòng giòng máu đỏ
của kiếp người chưa đủ một trăm năm
đôi tay kia thô bạo tự bao giờ
người da vàng- người da vàng tuổi trẻ
đã âm thầm giấc ngủ cuối hư vô
quyền tử sinh bỏ lạc xuống tay người
trên nước Chúa thấy ngựa về mặt trận
trước đau thương chẳng biết khóc hay cười
với huy chương nhắc nỗi xót xa mình
anh cúi mặt xin đời thôi cổ võ
(mẹ ngủ rồi ai hát khúc sơ sinh?)
nên buổi chiều chiến thắng cũng sầu bi
anh bé nhỏ như một loài ngựa lạc
trái tim khô se sắt buổi quay về"
trời sẽ mưa - tối chắc trời mưa
em nhìn theo đường xa hút mắt
hỏi mấy sông buồn khúc nhặt thưa?
nhánh cây vào một buổi chiều thu
lá cây cũng rớt vào dâu bể
em có sầu không nỗi lãng du?
vẫn tin lòng ấy với tình kia
nhưng vai áo lính tôi sờn rách
hẹn ước vơi đầy trên lối đi
càng xa càng nhớ Hội An ơi
áo em trắng nõn chiều tan học
nên mấy phong trần cũng thấy vui" – 1969 (Trái Tim Còn Lại)
kinh thành ta sẽ bó đôi tay
hồn nghiêng gặp áo khinh cừu trắng
sự nghiệp buồn tênh, em có hay? ..." (Thất Trận).
ai ngờ con sáo cũng sang sông
ngày đó môi em là mật ngọt /
ai có ngờ cay nát tấm lòng (...)" (Vô Tình Khúc)
Nguyễn Vy Khanh