
- Nghe mà tội nghiệp trẻ thơ quá! Ngoài đó em có nhiều bạn bè, mình sẽ dễ hoạt động hơn trong này. Anh đừng lo! Có lệnh sinh hoạt nhiều không anh?
- “Bọn trưởng giả đỏ học làm sang này chúng bày ra nhiều trò thật là quái dị để ăn chơi cho hết tiền đã bóc lột của dân mới vừa bụng chúng, còn bụng của dân thì chúng đem đi móc trống hết để bán nội tạng cho giặc Tàu!”
Chàng đỡ chậu hoa và tấm thiệp, tâm trạng buồn bã rũ xuống như những lá mía úa vàng ở một góc ruộng đang chờ người đốn đi để thu hoạch những lóng mía mập tròn đã ngả màu đen sậm, nhưng chàng đặt chậu hoa trở lại trên tay nàng, rồi luồn xuống bên dưới chậu tấm thiệp:
- Vậy thì em hãy giữ lại, xem như quà cưới anh tặng em đi. Anh chúc em hạnh phúc với… “họ”.
Nàng giương đôi mắt tròn to đen láy nhìn chàng:
- “Họ” nào vậy anh? Mà ai cưới hỏi? Sao lại chúc em? Phải chúc anh mới đúng chứ?
- Em lấy “họ” sao lại chúc anh?
- Lấy ai?
- Thì người ở Sài Gòn về mấy hôm nay đó. Anh thấy em ra vô cười tít cả mắt, suốt ngày cứ lăng xăng đi chợ và nấu ăn. Hôm kia anh còn thấy em với “họ” bắt cá trong ao rất tình tứ, rồi em xối nước cho “họ” rửa chân nữa kìa.
- A! Anh nói anh của em đó hả?
- Ừa! Của… em chứ hổng lẽ của… anh?
- Dĩ nhiên là từ hồi sanh ra đến giờ em đã là em của ảnh rồi thì ảnh phải là anh của em chứ làm sao làm của anh được.
- Ừa! Người ta là của… nhau rồi, bây giờ mình mới biết, hồi nào tới giờ ai biết em chờ họ vì đã hứa hôn.
- Ai mà hứa hôn với ông anh ruột của mình chứ?
- Anh… anh… ruột sao? Chàng mừng húm, lắp bắp hỏi lại. Nàng hờn giỗi:
- Anh đúng là thông minh mà chậm hiểu! Vì tưởng… thế mà anh đã quyết định sao?
- Anh… không biết nữa.
- Không biết sao anh quyết định sớm vậy? Bộ anh thương… người ta lắm hở?
- Ừa! Anh… thương… lâu rồi.
- Vậy thì em chúc anh hạnh phúc có gì sai?
- Biết là sẽ hạnh phúc sao em khóc?
- Anh hạnh phúc mà biểu em hổng khóc?
- Hôm nay em nói… gì mà lung tung quá?
- Chứ anh cũng nói… chi mà lộn xộn, hổng vui chút nào. Thôi mình về đi anh, từ nay anh… đừng… gặp em nữa nha.
- Tại sao về? Em chưa trả lời câu hỏi của anh trong thư mà.
- Câu hỏi gì? Em không dự đám cưới của anh với… ai kia đâu mà hỏi?
- Đám cưới? Vậy là em chịu rồi sao? Chịu rồi sao lại khóc?
- Làm sao mà em chịu chứ? Anh vô duyên thật đó nghe.
- Sao em hông chịu? Tại nhà anh nghèo quá phải hông?
- Anh đang nói chi kỳ quá à! Không không rồi nghèo, giàu gì vô đây?
- Chứ sao em hông chịu?
- Chuyện của anh mắc mớ gì tới em mà chịu với hổng chịu.
- Chuyện của mình mà.
- Của… mình?
- Chứ của ai vô đây?
Lần này sự mừng rỡ vừa đổi ngôi: đôi mắt đen tròn lại mở to thêm lần nữa và chợt lóe sáng hơn, nàng lụp chụp mở tấm thiệp hồng ra xem, thiệp không hồng bên trong mà là một màu trang nhã với nét bút chì đan thanh vẽ chân dung nàng bên trái, còn bên phải là một dòng chữ màu tím viết nắn nót bên trong trái tim, dòng chữ làm bao nhiêu nắng như đang hắt cả vào mặt nàng:
Cười bẽn lẽn, nàng mắc cỡ, mân mê mãi cánh hoa đỏ trong khi chàng kiên nhẫn chờ đợi gần sắp hết cả một cái Tết mà chẳng thấy nàng ơi hỡi chi. Đành chịu thua thêm lần nữa, chàng phá tan bầu không khí trước:
- Em nói chi đi?
- Em… tưởng đâu anh đưa em thiệp… cưới của… anh với… ai kia nên em đâu... thèm mở.
- Trời đất! Anh đâu có ai ngoài em ra. Em mới đúng là hiểu… quá nhanh và thông minh… hông đúng chỗ!
- Ai biểu tự nhiên anh không tặng hoa vàng nữa mà lại hoa… đỏ, rồi đi chơi với nhau mà dưng không lại đưa em cái thiệp… hồng.
- Tại anh… sợ quá, lần nào cũng không dám nói với em. Mới đi vắng có 4 tuần, về chưa kịp gặp lại em đã thấy… có người đẹp trai ở Sài Gòn lảng vảng bên em nên anh lo đến mất ăn, mất ngủ mấy hôm nay.
- Anh Hai của em ở Đà Nẵng về lần này là muốn gặp anh đó.
- Gặp anh? Sao biết anh mà gặp?
- Tại em hay kể cho anh ấy nghe về anh lắm.
- Em kể gì?
- Kể… anh hay tặng hoa vạn thọ cho em.
- Rồi ảnh nói sao?
- Ảnh cười quá chừng, đòi về: “Xem mặt mũi “thèn” (thằng) nhà quê ra “lòm” (làm) răng? Ai đời lại đi tặng cô em út của anh hoa vạn thọ bao giờ”
- Em hổng nói nhà anh có cả… một cánh đồng hoa vạn thọ sao?
- Em có nói chứ, bởi vậy ảnh mới nói anh nhà quê như người trong ruộng
- Thì đúng là trong… ruộng… mía nè!
Nàng bật cười, chàng cũng cười vang làm gió reo theo hai người. Từng cơn gió kéo đến lay mạnh, lào xào cả ruộng mía. Gió hất mái tóc nàng nghiêng về phía chậu mồng gà đỏ ửng, màu má nàng cũng ửng như màu hoa trông thật ngọt ngào, làm chàng nhớ đến một cành mía lạ: dài thật dài, cong thật cong mà hai đứa đã rủ nhau đi xem ở nhà người nông dân hôm nào.
Chàng thì thầm:
- Đúng là ông bà Ngoại đã phù hộ cho em nhận lời anh.
- Em cám ơn quà của anh nha! Tại thấy… bất thường nên em đã hiểu lầm anh, em xin lỗi.
- Anh xin lỗi mới phải, cứ tưởng ai ở Sài Gòn về hỏi cưới em.
Tranh nhau “xin” mãi mà chẳng có được “lỗi” nào, chàng âu yếm cạ nhè nhẹ ngón tay lên gò má nàng rồi bất ngờ đặt lên môi nàng những ngọt ngào chất ngất của… cả rừng mía… Gió càng lao xao vui nhộn hơn, mía càng lay động và những bông mồng gà càng rực đỏ trong nắng….
Á Nghi** 17.1.2017
(Trích tuyển tập Tết Nè Anh do Bảo Trâm trình bày, sẽ xuất bản)