Saigon bây giờ đêm ngày giới nghiêm
Saigon giẫy chết, Saigon im lìm
Saigon ban đêm không đèn điện sáng
Saigon ban ngày không họp chợ đông
Saigon bây giờ cửa đóng then gài
Không được ra ngoài, không được hẹn ai
Gặp không bắt tay, không lời chào hỏi
Saigon bây giờ sống đếm từng ngày
Saigon mẹ tôi không miếng trầu tươi
Không miếng vôi nồng, môi miệng biếng cười
Mẹ ngồi lặng nghe từng con số tới
Số cứ tăng dần, mắt Mẹ lệ rơi
Saigon cha tôi không cà phê sáng
Không bạn không bè không chuyện râm ran
Một góc cha ngồi im nghe tin dữ
Hết người này chết lại đến người kia
Saigon bạn tôi mỗi ngày đón tin
Con số người nhiễm bệnh covid
Bạn mừng khi nghe tin bệnh đang giảm
Mắt bạn lệ nhoè khi bệnh tăng lên
Saigon em tôi không thể đến trường
Tuổi thơ hồn nhiên bị nhốt trong nhà
Đôi mắt mở to nhìn đêm đen đến
Em học chịu đựng từ mẹ, từ bà
Saigon có người nhung lụa phủ phê
Bước xuống xe hơi có lọng phủ che
Một bước chân đi có người tiếp đón
Người không thấy đời đau khổ bên kia
Saigon nhiều người đói khát từng ngày
Lê tấm thân còm bán vặt đó đây
Gom không đủ tiền mua từng lon gạo
Ngày lại qua ngày, cuộc sống lất lây
Saigon dân tôi nằm nhà chết đói
Oằn mình chịu đựng cơn đói hoành hành
Saigon dân tôi có miệng không nói
Bởi có ai nghe người không chiếu manh
Saigon tôi ơi, Saigon tôi ơi
Saigon địa ngục, Saigon tả tơi
Tôi gởi Saigon niềm thương nỗi nhớ
Tôi gởi Saigon mong mỏi xa vời
Saigon tôi ơi, Saigon tôi ơi.
Sài Gòn - Đinh Trường Chinh
Trịnh Gia Mỹ
1 tháng 8 năm 2021
Nguồn: https://vietbao.com/