.
Kẻ đưa đò đã một thời thầm lặng,
Tháng năm dài chở khách trẻ sang sông.
Dẫu lên bờ, khách vẫn còn gánh nặng
Đâu thể nào lòng bận nhớ tên ông!
Kẻ đưa đò lúc về già cô lẻ,
Sống âm thầm lặng lẽ đếm ngày qua.
Tay gậy chân run nghe chút xót xa,
Lòng thấy tủi cho cái nghề bạc bẽo!
Kẻ đưa đò biết đường đời vạn nẻo,
Khách ngày xưa đang tiếp tục hành trình.
Có mấy người đã đạt được hiển vinh,
Ông vui lắm, đưa đò đâu bạc bẽo!
Kẻ đưa đò có một lần trở lại
Bến sông xưa tìm kỷ niệm một thời.
Đời dâu bể khiến lòng ông tê tái.
Đổi thay rồi. Ngày cũ đã xa khơi!

Cung Trầm