
Trăng Nguyên Tiêu vừa khuyết…
Ôi Từ Khi Em Là Nguyệt
Buồn quá Phan Xuân Sinh ơi!
Rơi xuống tràn mặt đất!
Sống thời nào mới thật
Cảm thông với tang thương?
Phan Xuân Sinh mùa Xuân
Cái tên là định mệnh
Vừa Tết, trời còn lạnh
Run run hay rưng rưng?
Thay một nhành hoa nở
Ta tiễn ngươi vậy đó!
Nước mắt tràng liên thanh!


thạch sư lừng lững
bên tà huy say
phải rồi cửa nguyện là đây
đến. chưa thuyên gió
đã bày phong lưu
thênh thang
ngõ rượu men chiều
hừng đêm vực bóng quang thiều
khát khao
là khi cánh bướm đã chao về trời
nhé. yên
trong một cõi người
mộng mơ vin một khoảnh đời ảo huyên
nghe không
tiếng nói rất hiền
trái tim rất bụt
nỗi niềm rất xanh
nghe nồng ngón thở cầm canh
và mưa rất hát
nên thành thục
hương
loài sâu loài sâu bên đường
cỏ xanh
như chút má hường lập thu
mà sắc vàng úa đâu từ lá nham
vẽ không hư
một đóa nàng
và phiên tửu đậm trần gian rót cùng
đêm thâu ở tận trùng phùng
hào hoa nét cọ
về mông lung rồi
sáng mai
chấp một nụ cười
và chấp hết cả
bợm. người
luân phiên
phố chia
cưa đôi phố bưng biền
phố văn ở phía sơn tuyền nghe mưa
lay. bay
chừng hết cọng mùa
mà dư bóng tiệp
kẽ. lùa
khe âm
nhớ khuôn tượng. vắt. âm thầm
cạn kiệt với chút sanh cầm luyến lưu
giấc trời nhẹ lắm
tơ cừu
áo khinh cởi giữa cuồng lưu
thác ghềnh
mai về
phố hãy còn chênh
xin bàn tựa ghế
cho tình nhẹ nâng
trợt chân té giữa nụ tình khoan thai
thủ thỉ sớm
môi. đầu vai
bước chim ríu rít đi hoài dặm sương
[a]
phía trước tuồng như. đường
đổ dốc xuống một khu vườn chiêm bao
đã tới rồi
khúc gió xao
triều hoa rộ chín cửa vào
tâm như
Lá trùm lên nụ ngất ngư
với. ôm nhành lộc
thơm từ diệp xanh
đêm qua
ngủ nướng bên gành
nằm mơ thác chạy
khúc quành thiết thao
phố từ sinh
mở cổng chào
và trăm tiếng đợi
tuôn vào hẹn sâu
hà phương
sông ở đâu
hà phương viễn vọng
lên lầu ngóng thu
bữa qua trời dựng mây mù
mà nay mưa suốt tàn dư cuộc về
thôi thì
hí lộng đàn khê
rót cho phừng tửu
bộn bề
nước non
đoạn yên
xác câu. thần chữ véo von mị huyền
cứ thuôn như ngời xanh. yên
xé hai giọt lệ
trả miền hoa sinh
cứ trốn vào giấc mơ xinh
cầu tre vắt vẻo in hình
cũng sang
lời nhỏ nhẹ
cũng nghe đằm thắm
giữa nhân quần này
thơ gầy bóng, quảng che vai
vườn thanh bỗng đẹp
tới hoài hương thôn
vọng khúc là vạt nắng giòn
chín ươm vàng lúa
từ thơm ngọt
đầy
Chung khúc – truy tầm
ới ơi tám dậy cho đầy bát chia

Đó cũng là lúc tôi mới qua Mỹ ở nhà thuê. Bà xã tôi thấy tiền thuê nhà mỗi tháng ngang với tiền mua nhà nhưng có sự khác biệt, đó là trả tiền mua nhà sau khi trả hết thì là nhà của mình. Còn trả tiền thuê nhà thì trả hoài vẫn là nhà của người ta. Thế là có ý định mua nhà. Muốn mua nhà thì phải có tiền đặt cọc ít nhất là 5% trị giá căn nhà trước khi vay ngân hàng.
Hai vợ chồng tôi mới qua đi làm công cho hãng xưởng làm gì có tiền đặt cọc. Thế là tôi đem chuyện này lên Quán Cây Me để hỏi. Hỏi là hỏi vậy thôi chứ không hy vọng gì.
Vậy mà chưa đầy 24 tiếng đồng hồ sau, ông bưu điện đem khẩn câp đến nhà tôi tấm check của anh Phan Xuân Sinh ký cho mượn, khi nào có tiền thì trả bao lâu cũng được.
Tấm check anh gửi chuyển phát nhanh. Nhờ sự giúp đỡ sốt sắng này mà vợ chồng tôi mới có tiền đặt cọc mua căn nhà này để ở tới bây giờ. Điều đáng quí trọng đó là chỉ quen biết nhau qua chiếc cầu thơ văn thôi, chưa gặp mặt vậy mà anh chị quyết định cho mượn tiền không sợ quịt nợ chỉ vì tôi là dân tị nạn chính trị mới qua Mỹ theo diện HO.
Năm 2000, anh Phan Xuân Sinh cho ra mắt tập thơ Đứng Dưới Trời Đổ Nát tại Boston và đây là dịp qui tụ quần hùng từ Quán Cây Me của thế giới ảo bước ra ngoài thế giới thật để gặp nhau. Đó cũng là lần đầu tiên tôi gặp các anh từ bốn hướng Đông Tây Nam Bắc Hoa Kỳ và nước láng giềng Canada tụ về gồm có anh Song Thao, Luân Hoán, Hoàng Xuân Sơn, Nguyễn Vy Khanh, Khải Minh, Hồ Đình Nghiêm, Lê Quỳnh Mai, Hoàng Lộc, Trần Doãn Nho, Đức Phổ, Lâm Chương, Trần Trung Đạo, Dư Mỹ, Lương Thư Trung, Nguyễn Trọng Khôi, Phạm Nhã Dự, nhà báo Văn Bia, Việt Hùng, Ngô Minh Hằng, Hạ Uyên, Lê Mai Lĩnh, Trần Hoài Thư, Nguyễn Xuân Hoàng, Trịnh Thanh Thuỷ, Thu Thuyền, Nguyễn Khánh Hoà, Nhật Nguyễn, Hữu Việt, Phạm Ngọc, Tường Vi..
Nhà thơ Phan Xuân Sinh cũng là một người lính xuất thân từ Trường Bộ Binh Thủ Đức. Sau chiến tranh, một chân anh bỏ lại chiến trường. Anh trở về trên đôi nạng gỗ đúng như lời bài hát của nhạc sĩ Phạm Duy.
Giờ đây, anh thực sự từ giã cuộc chơi trong cõi tạm này để đi đến một nơi rất xa. Một nơi mà chẳng ai muốn đến nhưng cuối cùng ai cũng phải đến. Anh đến đó đã bỏ lại đây sự thương tiếc của bạn bè dành cho.
Xin chúc chuyến đi của anh được bình an. Nơi anh đến sẽ không có khổ đau và trăn trở. Xin gửi lời chía buồn sấu sắc đến chị Thiên Nga và các cháu trong tang quyến. Luôn khắc sâu và nhớ mãi ơn nghĩa của anh chị đã ra tay giúp đỡ trong lúc còn cơ hàn. Bà xã Lê Thu Ba của tôi gửi đến chị Thiên Nga một vòng tay ôm thật chặt. Mong chị sớm được nguôi ngoai qua cơn buồn này.
Quan Dương
Nguồn: https://www.nguoi-viet.com/tuong-nho/vinh-biet-nha-tho-phan-xuan-sinh/#google_vignette