
Giờ xa quê nửa vòng trái đất. Tôi đang sống trong mùa Thu hương sắc, đẹp, lãng mạn, thơ mộng nơi xứ người nhưng sao lòng không rung động như khi xưa thèm được nhìn cây xanh lá đổi màu như hình trong sách báo. Thuở ấy sau nhà tôi là cánh đồng bát ngát trơ gốc rạ sau mùa gặt; trước nhà là vùng đầm nước lầy lội quanh năm, nơi tôi thường hái rau súng cho má nấu canh chua với tép đồng thơm ngát mùi ngò-om.
Cuộc sống khôn lường. Lúc êm đềm dìu dặt như hồ Thu lặng gió, tôi được thưởng thức những tô canh tuy không như của mẹ nhưng chan chứa yêu thương giúp tôi hoàn thành trách nhiệm với gia đình và xã hội. Lúc như biển động đại dương, từng cơn gió chướng, đàn đúm, lấp lửng, trấn áp, đến người không còn nghe được tiếng của chính mình. Tôi tự nhủ, hãy quên đi những quái ác để tiếp tục hành trình đời mình. Hãy sống như thân lau sậy trước gió mà nhà hiền triết Pascal đã dạy “Con người là một cây sậy, nhưng là cây sậy có tư tưởng”.
Chúng tôi đến bàn ăn dùng buổi cơm chiều Giáng sinh đạm bạc nhưng nồng nàn yêu thương, có tô canh chua tôm đang bốc khói với bạc hà, mà An gọi là dọc-mùng, và mùi ngò-om thơm ngát.
An thỏ thẻ:
- Tôm mới mua hôm qua, còn dọc-mùng thì cắt sau vườn có cả rau ngò-om như “Bố” thích.
Tôi khe khẽ gật đầu mơ màng cầm tay An, hít đầy buồng phổi hương hạnh phúc phảng phất thời thơ ấu.
An nhìn tôi giục:
- Thôi mình ăn kẻo cơm canh nguội mất ngon!
Trên bàn thờ gia đình hình như mẹ tôi đang mỉm cười lung linh sau khói hương quyện mùi ngò-om thơm ngát.