Sáng Chúa Nhật, Thư còn đang nằm nướng trên giường thì Vy, cô em họ con người chú của Thư ở Houston, gọi phone. Nàng vừa allo thì nghe giọng Vy đầy nước mắt:
- Anh Nhân mất rồi chị Thư ơi...
Nghe tin bất ngờ, Thư cũng chới với:
- Ủa! Anh ấy mất bao giờ? Mà bệnh gì hở Vy?
- Anh Nhân mất chiều hôm qua. Anh ấy bị nhồi máu cơ tim chị ạ. Anh Nhân bị bịnh tim lâu rồi. Chị biết không, cách đây một tháng anh ấy có phone cho em. Nói chuyện lang bang một hồi anh ấy bỗng hỏi em tin tức về chị. Em đã hỏi đùa: "Bộ anh còn yêu chị Thư phải không?". Anh Nhân chỉ im lặng không trả lời. Thôi, em cúp nhé. Em còn gọi cho vợ chồng anh Hưng em bên Denver.
Vy cúp phôn rồi mà Thư vẫn còn bần thần chưa chịu gác máy. Dĩ vãng ùa về. Nhân của thuở học trò còn đong đầy mộng mị. Ngày đó Nhân đã yêu nàng thiết tha, đắm đuối. Nhân dịu dàng, tế nhị, đôn hậu. Nhưng sao trái tim Thư vẫn đập những nhịp bình thường mỗi khi gặp chàng. Không mảy may rung động trước tấm chân tình của Nhân. Và cho tới tận giờ, mỗi lần nhớ đến Nhân, Thư vẫn còn áy náy. Ngày đó...
Sau khi đậu Tú Tài phần một, Thư cùng Ái Châu, cô bạn thân nhất lớp, khăn gói về Sài Gòn tiếp tục học thi Tú Tài toàn phần. Ái Châu ở nhà bà dì ruột trong cư xá Chí Hòa và Thư ở nội trú trường Thánh Tâm. Tuy có ông chú ở Sàigòn, nhưng chú thím đông con nên Thư chọn ở nội trú tiện hơn. Thư còn nhớ như in cái hôm nàng và Ái Châu xuống tới phi trường Tân Sơn Nhất. Xe bus chở hành khách về trạm Hàng Không trên đường Phạm Ngũ Lão. Sau khi lấy hành lý, Ái Châu được bà dì ra tận nơi đón về nhà. Hưng, con trai chú Kiên lãnh nhiệm vụ ra đón Thư. Hưng hơn Thư một tuổi, năm nay sẽ lên Đại Học. Nó chọn Văn Khoa vì yêu văn chương thi phú. Mới hai năm không gặp mà anh chàng trông cao hơn và đẹp trai hẳn ra. Nhưng Thư càng ngạc nhiên hơn khi Hưng xách hành lý ra chỗ đậu xe. Người thanh niên đang đứng cạnh chiếc Coccinelle màu vàng nhạt thấy hai chị em, vội vàng đi tới xách bớt giùm hành lý. Hưng giới thiệu:
- Anh Nhân là con dì Hai em. Bữa nay em phải nhờ xe anh ấy để ra đón chị Thư đó. Anh Nhân em quản lý một hãng nước ngọt trong Chợ Lớn.
- Chào cô Thư. Tôi nghe các em nhắc cô hoài, hôm nay mới gặp.
Thư không biết nói gì, chỉ lí nhí:
- Chào anh Nhân. Thư làm phiền anh quá.
- Được gặp Thư tôi vui lắm. Không phiền tí nào.
Nói xong Nhân cười, lộ hàm răng trắng đều. Nụ cười hiền. Cặp mắt một mí nhưng to và ấm áp. Yên vị xong, Nhân đề nghị:
- Thư đói bụng không? Hay ta đưa Thư đi ăn cái gì trước khi về nhà nhé. Hưng nghĩ sao?
Hưng chưa trả lời, Thư vội từ chối:
- Cám ơn anh. Lúc nãy trên máy bay có cho ăn nhẹ nên Thư không đói. Anh cho về nhà kẻo chú thím mong.
Trên đường đi, chỉ có Nhân và Hưng nói chuyện. Thỉnh thoảng Nhân hỏi Thư mới trả lời. Cô bé thấy anh chàng dễ mến. Chỉ tội chiều cao hơi khiêm tốn. Chắc chưa đến một thước sáu. Thua thằng Hưng cả nửa cái đầu. Nhà chú thiếm Thư ở đường Trần Xuân Soạn, bên kia cầu Chữ Y. Tới nhà, Hưng mở cổng cho xe chạy vào sân. Nhà thụt sâu vào trong, có cả một sân rộng tráng xi măng. Chung quanh sân trồng nhiều khóm hoa và sau nhà thấp thoáng vài cây dừa. Tàn lá phất phơ vì sau nữa là cánh đồng chạy dài ra xa, lờ mờ một hàng cây xanh thẳm. Gặp lại Thư chú thiếm rất mừng. Nhà có ba gái ba trai. Cô gái đầu lấy chồng Không Quân. Thứ nhì là Hưng và cô thứ ba tên Vy nhỏ hơn Thư một tuổi. Thư thân với con bé này nên những ngày tạm ở đây nàng sẽ ngủ chung phòng với Vy. Còn hai đứa nhỏ đang học Trung Học Đệ Nhất Cấp. Xách hành lý vào phòng, Thư lấy cái gùi nhỏ xíu ra tặng cho cô em họ. Vy thích lắm, cầm ngắm nghía mãi. Đột nhiên con bé cười:
- Chị Thư biết tại sao bữa nay anh Nhân đi đón chị không?
Thư ngạc nhiên:
- Thì tại Hưng nhờ anh ấy.
- Cũng có một phần. Nhưng em tiết lộ chuyện này cho chị nghe nha. Cách đây hai tháng anh Nhân qua đây chơi. Anh ấy lật Album ở phòng khách ra xem. Thấy tấm hình chị chụp đứng trên cầu Dakbla, mắt mơ màng nhìn về rặng núi xa xa, tóc thề bay theo gió... chị gửi tặng em năm ngoái đó. Thế là chàng bị Coup de foudre!
Nói xong Vy cười khoái chí. Thư cốc đầu con bé:
- Xạo đi. Anh ấy đâu biết gì về chị mà bị ...
- Chậc! Chậc! Thì anh ấy hỏi tụi em là biết liền chứ khó gì. Anh Nhân còn hỏi em chị đã có người yêu chưa? Em nói chưa!
- Con nhỏ xí xọn này!
Thư cười trừ, lắc đầu chào thua. Tiếng bà Kiên gọi ra ăn cơm nên cả hai vội vàng đi ra. Chú thiếm Thư mời Nhân ở lại ăn cơm chiều với gia đình. Bữa cơm ấm cúng và vui. Nhân tỏ ra rất lịch lãm. Nói chuyện khôi hài ý nhị khiến Thư không cảm thấy lúng túng khi ngồi trước mặt chàng. Nhưng những câu trêu chọc bóng gió của Vy đôi khi làm Thư đỏ mặt, không dám nhìn Nhân. Trước khi từ giã, Nhân nói với Thư khi nàng đưa Nhân ra cửa để nói lời cám ơn:
- Khi cần giúp bất cứ chuyện gì, Thư cứ cho anh biết. Nhớ nhé.
Thư cố nhịn cười khi nhận thấy khoảng cách giữa hai người đã rút ngắn lại với tiếng "anh" thân mật, nhưng chỉ dịu dàng đáp lại như một con mèo nhỏ ngoan hiền:
- Dạ. Thư sẽ nhớ.
Đêm đó hai con bé rủ rỉ rù rì tới khuya. Vy kể chuyện Vân, chị lớn của Vy, mới đi đánh ghen ông chồng Không Quân hào hoa phong nhã. Có vợ đẹp như tiên mà vẫn còn đèo bồng bồ bịch khắp bốn vùng chiến thuật. Vân đẹp não nùng, nhưng hiền ít ai bì kịp. Anh chàng Không Quân theo đuổi Vân từ năm con bé mới lên mười sáu. Chàng gặp nàng ở trước cổng trường và trồng cây si bất kể nắng mưa. Dù gia đình phản đối vì Vân còn quá trẻ, con bé vẫn cứ nhất định lấy chàng Không Quân. Về sau khổ quá nhưng không dám thố lộ với gia đình. Chỉ thỉnh thoảng tâm sự chút chút với em gái cho vơi bớt niềm đau. Vy nói:
- Thấy chị Vân khổ vậy em đâm sợ đàn ông chị Thư ạ. Ngày nào còn thề non hẹn biển. Nếu lấy nhau không được thì quyết nắm tay nhau cùng chết... chùm. Thế mà khi bướm chán ong chê thì trở mặt như người ta trở bánh phồng!
Đang ngậm ngùi trước sự bất hạnh của cô em họ, Thư bật cười:
- Trời! Hôm nay Vy nói chuyện giống bà cụ non.
- Thì mẹ em nói vậy mà. Đàn ông đáng sợ thật phải không chị?
- Chị đâu có biết. Chị chưa yêu, chưa gặp người để yêu nên chưa có kinh nghiệm. Nói vậy anh Nhân của Vy cũng đáng sợ hả? Thư trêu.
- Không. Không. Anh Nhân em đàng hoàng lắm. Vy chống chế.
- Chị đùa thôi. Bây giờ ngủ nhé. Hai mắt chị mở hết nổi rồi đây.
...Sau khi an vị nội trú Thánh Tâm, Thư và Ái Châu ghi danh học trường Nguyễn Bá Tòng. Cuối tuần Thư về nhà chú thím chơi với các em và ăn những bữa cơm gia đình vừa ấm cúng vừa ngon miệng. Sáng Thứ Bảy như thường lệ, Thư lấy Taxi qua nhà chú thím Kiên. Chú là em ruột của bố Thư. Nhà chú tận bên Tân Quy Đông, phải qua cầu chữ Y, đi thêm một đoạn khá xa mới tới. Bữa nay Vy đi chơi với mấy cô bạn từ trưa, nên sau khi phụ chị người làm chuẩn bị bữa cơm tối xong, Thư ra sau hè đứng tựa vào cây dừa ngó mông ra cánh đồng. Vài cánh cò trắng uể oải bay la đà trên ruộng lúa xanh rập rờn theo gió. Rặng cây xa xa mờ mịt trong sương chiều. Cảnh vật thật êm ả nhưng buồn man mác. Nàng thả hồn bay tận đâu đâu nên không nghe thấy bước chân khẽ khàng đến gần. Một bàn tay đặt thật nhẹ lên vai khiến Thư giật mình quay lại:
- Ô, anh Nhân!
Nhân cười nhẹ:
- Xin lỗi làm Thư giật mình. Anh đến nãy giờ. Không dám gọi vì anh nghĩ Thư đang tìm cảm hứng để làm thơ.
Thật vậy, Nhân rời sở sớm hơn thường lệ một chút. Không về nhà mà ghé tiệm mua một ký thịt quay rồi đi luôn qua đây. Ba ngày không được gặp Thư, Nhân thấy lòng xốn xang, bứt rứt. Nhớ, nhớ và nhớ cô bé tên Thư. Hình như lần đầu tiên Nhân biết thế nào là tình yêu. Chàng chưa bao giờ nhớ quay nhớ quắt một người con gái nào như đang nhớ Thư. Thế không phải là tình yêu thì là gì? Hôm nay Nhân nhất định qua gặp cho đỡ nhớ. Sau khi đưa thịt quay cho chị người làm, biết Thư ở sau hè, Nhân vội vàng đi ra. Nhìn dáng dấp mảnh mai của cô gái đứng tựa thân cây dừa. Mái tóc lả lơi theo gió, cặp mắt đăm chiêu hướng về phía xa xa. Nhìn nửa khuôn mặt của Thư với sống mũi cao, vầng trán phẳng, Nhân thấy nàng đúng là người trong mộng của chàng. Nhân nhìn cô gái không chán mắt. Giá mà có máy hình chàng sẽ ghi cái hình ảnh đẹp và thơ mộng này để làm kỷ niệm. Không lẽ đứng nhìn mãi như thế nên Nhân bước lại gần và không kềm được, đã đặt bàn tay thật nhẹ lên vai Thư, khiến nàng giật mình. Thư thẹn thùng:
- Thư đâu phải thi sĩ mà ngắm cảnh là ra thơ hở anh. Nhưng mà anh Nhân xem kìa, cảnh đồng quê đẹp như một bức tranh phải không?
- Thư có vẻ yêu sự tĩnh lặng hơn ồn ào? Nhân tò mò hỏi.
- Dạ. Em thích sống ở tỉnh nhỏ hơn là thành phố lớn. Kontum không có Đệ Nhất nên em phải về đây học. Tiếc thật đó.
Nhân hỏi dò:
- Nếu mai mốt lập gia đình, không lẽ Thư lại về Kontum?
- Ô! Anh Nhân không thấy Thư còn quá trẻ để nghĩ đến chuyện này hay sao?
- Cũng có lúc phải nghĩ đến chứ cô bé.
Thư lắc đầu, cười:
- Chắc là còn lâu lắm anh ạ. Chính anh còn gọi Thư là cô bé nữa kìa. Thời này đâu còn sợ ế ở tuổi hai mươi như thời mẹ em. Hơn nữa em chưa có người yêu thì làm sao nghĩ đến hôn nhân.
Nhân đổi đề tài:
- Người yêu của Thư chắc phải có điều kiện cao lắm nhỉ?
Nàng ngượng ngùng:
- Em có gì đâu mà dám đòi hỏi người yêu phải có điều kiện cao!
- Đối với anh, Thư đáng yêu nhất trong những người con gái mà anh quen. Nhìn thấy nét mặt hơi thảng thốt của con bé Nhân vội vàng tiếp:
- Anh xin lỗi nếu những lời chân thật của anh làm em sợ. Nhưng mà Thư này, anh chỉ nói ra những gì anh cảm thấy trong trái tim. Tại sao anh không được nói lên sự thật? Anh nói Thư đáng yêu là vì em thật sự đáng yêu. Mà nếu anh có yêu Thư đi chăng nữa thì có gì không chính đáng? Cặp mắt chàng nhìn Thư thật thiết tha:
- Dĩ nhiên anh không thể bắt buộc Thư yêu anh, vì đó là quyền của Thư. Nhưng anh cũng có quyền bày tỏ tình cảm chân thật của mình. Anh biết những lời tỏ tình của anh hơi vội vàng, nhưng anh mong rằng không vì thế mà em tránh né anh nhé. Chúng ta cứ cư xử bình thường. Nếu Thư chưa có tình cảm gì với anh thì cũng không sao. Anh chờ. Anh nhất định chờ. Đồng ý không... cô bé?
Nãy giờ Thư đứng như bị trời trồng, mặc cho Nhân nói. Những lời tỏ tình của Nhân làm nàng choáng váng, tự hỏi sao chàng có thể yêu cô một cách chớp nhoáng như thế? Tất cả đàn ông đều như vậy sao? Thư nhớ lại Thái gặp Ái Châu cũng yêu ngay lập tức. À, thì ra đây là Coup de foudre mà nàng thường đọc trong tiểu thuyết! Nhưng sao lạ quá, những lời tỏ tình tha thiết của Nhân không làm nàng xao xuyến, rung động tí nào. Tuy nhiên Thư cũng từ tốn trả lời:
- Thư cám ơn tình cảm của anh dành cho Thư. Nhưng hiện tại Thư phải chuyên tâm cho việc học. Chuyện tình cảm Thư chưa dám nghĩ tới...
Nhân nhẹ nhàng cầm bàn tay Thư, giọng dịu dàng:
- Anh đã nói rồi. Em cứ yên tâm lo học. Yêu Thư là chuyện của anh. Anh không đòi hỏi Thư phải đáp lại. Hãy để cho thời gian làm việc. Biết đâu một ngày kia...
Thư còn đang ngần ngừ chưa dám rút tay lại thì có tiếng Vy léo nhéo:
- Ui chao, anh chị trốn ra sau hè tâm sự lòng thòng hở? Làm em đi kiếm khắp nơi.
Thư vội vàng rụt tay lại, thoáng đỏ mặt trước cặp mắt tinh quái của cô em họ:
- Tâm sự gì đâu. Chị ra đây ngắm cảnh trời chiều. Đẹp quá phải không anh Nhân?
- Ừ đẹp lắm. Nhân vừa trả lời vừa nhìn Thư cười tủm tỉm.
Thư mắc cỡ nói vội vàng:
- Thôi mình vào nhà đi. Chắc là sắp ăn cơm rồi phải không?
- Đúng rồi. Em tìm anh chị vào ăn cơm. À, em ở đây bao nhiêu năm rồi nhưng chưa bao giờ ra sau hè ngắm cảnh. Mà đẹp thật đó. Anh chị quả là có tâm hồn lãng mạn!
Vy vừa nói vừa nheo mắt với Nhân. Thư mắng "nhỏ này lắm chuyện quá!" khiến con bé cười khanh khách. Trong bữa ăn thấy Thư có vẻ trầm ngâm Nhân hơi hối hận là đã tỏ tình sớm quá. Thật ra chàng không hề có ý định đó, nhưng lỡ buột miệng nói ra. Phóng lao thì phải... theo luôn chứ biết sao. Bây giờ tới đâu hay tới đó. Đành phó thác đời chàng vào tay Ông Tơ bà Nguyệt! Bà thím có lẽ nhìn ra được tình cảm thằng cháu dành cho Thư nên cũng vun vào. Bà kể toàn tính tốt khiến Nhân phải kêu lên:
- Dì ơi, nghe dì kể chắc Thư dám tưởng cháu là ông Thánh hay ông thầy tu! Anh không "hoàn hảo" như lời dì đâu Thư nhé.
Thư cười:
- Dạ, nếu anh hoàn hảo quá Thư không dám đứng gần, sẽ mặc cảm!
Nhân rên rỉ:
- Thế thì dì hại cháu rồi! Dì ơi, nói lại hộ cháu đi.
Bà Kiên cười hiền lành:
- Dì đâu có nói ngoa. Anh Nhân tốt thật đó Thư. Cô nào lấy anh ấy sẽ sướng cả đời. Anh ấy thương và lo cho các em chu đáo cứ như là em ruột không bằng. Phải thế không các con?
Mấy cái miệng đồng thanh phụ họa, nhưng cốt để trêu ông anh họ:
- Đúng thế! Anh Nhân tốt nhất trên đời! Là người chồng lý tưởng. Vy thêm vào. Mọi người phá lên cười. Nhân gãi đầu cười theo. Không khí thật vui vẻ khiến Thư cũng vui lây. Nàng không còn e dè như trước nên nói chuyện thoải mái. Lúc ra về, Nhân dặn:
- Sáng mai mười một giờ rưỡi anh sẽ tới đón Hưng, Thư và Vy. Mình ăn xong sẽ đi Ciné. Anh phải lấy vé trước sợ không có chỗ. Anh nghe nói thiên hạ đi xem đông như kiến.
Hưng rụt rè nói:
- Mai em dẫn bồ em đi luôn có được không anh? Ái Lan cũng muốn xem phim này.
- Chuyện nhỏ! Anh mời bồ em đi ăn luôn.
Hưng nhảy cởn:
- Hoan hô anh Nhân! Anh Nhân là số một La Mã!
- Khiếp! Chỉ một bữa ăn và một chầu Ciné mà tôi được phong số một La Mã rồi đấy!
Hưng câu cổ ông anh họ, mi cái chụt vào má:
- Em nói thật mà. Anh Nhân em đáng yêu nhất!
- Thôi cậu ơi. Đừng có nịnh. Cái hôn này tôi xin trả lại để cậu mi em Ái Lan. Nhân đùa.
Nhìn cảnh tượng thân mật giữa anh em họ, Thư thấy lòng se thắt. Mẹ con nàng ở Kontum không có bà con ruột thịt. Tối lửa tắt đèn gì cũng chỉ có ba mẹ con. Cùng lắm mới nhờ đến bạn bè thân như vợ chồng bác Minh hàng xóm. Cả năm mới về Sài Gòn một đôi lần, vì thế dù họ hàng đông, tình cảm vẫn có phần nhạt nhẽo. May mà còn có gia đình chú Kiên. Có lẽ nhờ chú thím hiền lành và các em dễ thương. Thấy Thư đang vui bỗng chợt buồn, Nhân lo lắng hỏi:
- Thư sao vậy? Thấy trong người không khỏe à?
Thư gượng cười:
- Không sao đâu anh. Thấy anh và các em vui quá làm em chạnh nhớ tới mẹ em đang một mình ở Kontum. Tội nghiệp, chắc bà buồn và nhớ em lắm. Đây là lần đầu em xa mẹ.
Thư nói mà rơm rớm nước mắt. Vy và Hưng chưa kịp nói gì thì Nhân đã nắm tay Thư bóp nhẹ, giọng tha thiết:
- Em đừng quá lo lắng. Bác gái từ từ sẽ quen mà. Ở đây đã có anh và em Vy, em Hưng săn sóc Thư đàng hoàng. Nhớ viết thư báo tin với bác như thế cho bà yên tâm.
Thư mím môi cố nuốt vào lòng những giọt lệ sắp trào ra khóe mắt, gật gật đầu. Nhân buông tay Thư, nháy mắt với Vy rồi ra xe. Thật tình nhìn đôi mắt long lanh lệ của Thư, lòng Nhân thật xốn xang. Vy choàng tay ôm vai Thư kéo vào phòng. An vị rồi con bé bắt đầu điều tra:
- Hồi chiều em thấy hai anh chị mùi quá trời!
- Mùi đâu mà mùi. Cứ tưởng tượng không à!
- Trời! Anh chị nắm tay nhau mà còn cho là không mùi?
Hiểu ra, Thư chống chế:
- Đó là anh Nhân tự ý nắm tay chị chứ bộ!
- Chỉ nắm tay suông thôi sao?
- Thì anh Nhân nói yêu chị. Thư trả lời yếu ớt, mặt hơi ửng đỏ.
Vy thích chí vỗ tay:
- Thế mới là anh hùng. Dám yêu, dám nói! Em phục anh Nhân chỗ đó. Yêu ai là nói huỵch toẹt ra liền. Không thèm giấu!
Thư đưa mắt nhìn lên trời, rên rỉ:
- Vy ơi là Vy! Tại sao có thể nói về tình yêu một cách... trần trụi không một tí rô-măng-tíc nào hết vậy hở trời!? Bộ chưa có ai tỏ tình với Vy sao?
Vy cười giòn:
- Cũng có vài "thằng". Nhưng toàn là con nít ranh cỡ em nên em cho de tuốt! Em thích người yêu phải hơn em ít nhất là năm tuổi. Hơn càng tốt, họ sẽ chìu mình hơn. Như anh Nhân với chị đó.
Thấy Thư lừ mắt, Vy vội hỏi tiếp:
- Rồi chị trả lời sao hở chị?
- Chị nói chị mắc lo học, chưa nghĩ đến chuyện yêu đương.
"Đường vào tình yêu có trăm lần vui có vạn lần buồn..." Vy hát nho nhỏ rồi nói: “không biết anh Nhân em sẽ lạc vào con đường nào đây?" Không biết khi yêu, mình sẽ cảm thấy sao hở chị Vy?
- Hỏi vớ vẩn! Chị đã yêu đâu mà biết. Nhưng một ông thi sĩ gì đó chị quên mất, hình như là Huy Cận, đã viết: Làm sao cắt nghĩa được tình yêu Có nghĩa gì đâu, một buổi chiều Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt Bằng mây nhè nhẹ gió hiu hiu! Đó, từ xưa đến giờ có ai cắt nghĩa được hai chữ Tình Yêu đâu mà hỏi chị?
- Vậy lúc nào chị yêu ai thì nhớ cho em biết nhé. Mà hình như người ta khổ vì yêu hơn là sung sướng phải không chị? Vy hỏi, ánh mắt mơ màng.
- Người ta chỉ khổ vì yêu không phải chỗ thôi nhỏ ơi!
Giọng Vy bỗng ngậm ngùi:
- Nhưng yêu là yêu. Biết thế nào là đúng chỗ? Như chị Vân em yêu đắm yêu đuối ông phi công của chị ấy, rồi bây giờ khổ quá trời. Trước kia cả họ tưởng đẹp như chị ấy sẽ sướng một đời. Không ngờ trái lại. Tối ngày ghen tương, khóc lóc phờ phạc cả người!
- Hồng nhan đa truân. Thôi thì cứ nhàng nhàng như hai chị em mình chắc khỏe!
- Thôi đi. Chị đẹp thua gì chị Vân em mà cứ khiêm nhường. Nếu không sao anh Nhân em gặp chị là yêu liền tù tì. Chị còn hơn chị Vân là tính chị không quá hiền lành nhu nhược...
- A! Muốn nói chị là bà chằng hả? Thư vừa nói vừa vớ cái gối ném vào Vy. Hai chị em cười khanh khách.
*
Sáng Chúa Nhật, khi xe Nhân đậu trước cửa thì Vy và Thư đã sẵn sàng. Vy mặc Jupe Plissée xanh dương, áo thun ngắn tay màu hồng trông thật trẻ trung. Thư mặc quần tây Pattes d'éléphant màu kem, áo trắng, cài băng đô tím giữ cho tóc khỏi bay, trông thật thanh nhã. Tuy không trang điểm nhưng vẻ tươi mát, xinh xắn khiến Nhân nhìn không chớp mắt:
- Hôm nay Thư xinh quá!
Thư ngượng ngùng nói cám ơn. Vy vẩu môi:
- Còn em?
- Vy thì lúc nào cũng xinh rồi. Đẹp "bẩm sinh" là lị! Nhân trêu em.
- Tha cho anh. Vy cười giòn.
- À quên, anh Hưng đi trước đón Ái Lan. Hai người sẽ đến thẳng tiệm Thanh Bạch. Hôm nay nhất định em phải ăn nửa con gà quay! Thư tròn mắt:
- Bộ gà quay ở đó ngon lắm sao mà Vy đòi ăn tới nửa con?
- Em nói đùa thôi. Gà quay ở đó ngon tuyệt. Nhưng có món suông cũng trứ danh lắm.
Lần này Thư đòi ngồi dưới với Vy nhưng con bé láu lỉnh:
- Nếu chị ngồi dưới này thì hóa ra anh Nhân là tài xế của chị em mình à? Chị phải ngồi trên vì chị là... chị. Vai lớn phải ngồi trên mà. Kính... lão đắc thọ. hìhìhì!
Thư cốc lên đầu Vy mắng:
- Con nhỏ lẻo mép!
Cuối cùng đành chịu thua phải lên ngồi cạnh Nhân. Trên đường đi Vy tiếp tục mục ăn uống:
- Chị Thư đã đi ăn bún chả hẻm Casino chưa?
Thấy Thư lắc đầu Vy tiếp, - em sẽ đưa chị đi ăn. Bảo đảm chị mê tơi. Còn bánh cuốn Tây Hồ? Chắc là chưa chứ gì. Chị ơi, chợ Vườn Chuối có bún ốc ngon tuyệt vời. Cô bé quay sang Nhân:
- Anh Nhân có dám đi vô chợ Vườn Chuối ngồi xệp dưới đất ăn bún ốc với tụi em không?
- Sợ gì không đi. Có đồ ăn ngon dù chân trời góc biển anh cũng đi.
- Thức ăn ngon mà còn phải đúng "đối tượng" đi ăn chung thì ăn mới ngon phải không? Anh hứa rồi nhé. Em còn một lô địa chỉ khác nữa đó.
- Tha hồ cho các cô chọn. Anh tình nguyện làm tài xế đưa đi. Vừa nói Nhân vừa đưa mắt nhìn sang Thư khiến nàng thấy nhột nhạt nên vội vàng lên tiếng:
- Trời ơi, bộ Vy muốn chị em mình biến thành con heo mập hay sao mà tính ăn nhiều thế?
Vy cười giòn tan:
- Em không lo. Bố em nói trong bụng em có con sán lãi Ténia nên em ăn bao nhiêu cũng không mập nổi. Vì thế em cứ sơi thoải mái!
- Khiếp quá! Thư kêu lên. Nếu có con đó trong bụng chắc chị chết vì sợ!
- Thư tin con bé này thì có nước bán thóc giống. Vy đùa thôi. Nếu có con đó thì dượng cũng bắt nó xổ ra từ đời nào rồi. Xạo hết chỗ nói!
Vy ôm bụng cười trước sự ngây thơ, dễ tin của bà chị họ. Nhưng Nhân thì thấy Thư càng ngày càng đáng yêu hơn. Chàng nghĩ mình sẽ hạnh phúc biết bao nếu lấy được Thư làm vợ. Thư vừa xinh đẹp, vừa ngây thơ duyên dáng. Chàng tin rằng chắc chắn mình sẽ đem hạnh phúc lại cho Thư. Nhân mỉm cười trước cái viễn ảnh chàng và Thư nên duyên cầm sắc. Và những đứa con xinh như mẹ nó nữa chứ...
Lúc ba người tới tiệm ăn thì thấy Hưng và Ái Lan chờ sẵn ở đó. Ái Lan rất xinh, đang học Đệ Tam trường Nguyễn Bá Tòng. Cô bé mặc đầm rất chic. Hỏi ra thì Cô của Ái Lan có tiệm chuyên may áo đầm trước trường Marie Curie. Bữa ăn rất vui nhờ Hưng và Vy. Thư ăn uống nhỏ nhẻ khiến Nhân phải tiếp thức ăn:
- Thư ơi, em nhìn con bé Vy kìa. Nó ăn như hổ, còn em ăn còn thua con mèo. Năm nay học cực lắm. Ráng ăn nhiều mới có sức học nhé.
- Trời! Nhìn anh Nhân săn sóc chị Thư mà em tủi thân quá! huhuhu! Em phải kiếm ngay một người yêu để được săn sóc.
Thư mắc cỡ, nguýt cô em:
- Vy này! Nói nhảm không à. Anh Nhân đâu phải là người yêu của chị!
- Quên. Chị là người yêu của anh Nhân em.
Thấy Ái Lan tròn mắt hết nhìn người nọ đến người kia ra vẻ không hiểu, Thư cấu Vy một cái đau điếng, miệng nói "cho chừa!". Hưng thấy vậy cũng đá nhẹ chân Ái Lan dưới gầm bàn. Cô bé hiểu ý lảng sang chuyện khác:
- Em nghe nói phim Angélique hay lắm. Tình yêu giữa hai nhân vật chính rất lãng mạn. Bạn em đi xem khen quá trời luôn. Nghe nói nhân vật chính là một ông Bá Tước lớn tuổi còn què một chân, trên mặt có một vết sẹo dài, vậy mà cô Angelique trẻ và đẹp như tiên yêu say đắm.
Hưng cười hìhì:
- Anh nghe nói thì ông ta có "bùa phép" linh nghiệm lắm.
Ái Lan ngây thơ:
- Bộ ổng là phù thủy sao?
- Phù thủy trong tình yêu em ạ! Ông ta biết cách chinh phục trái tim của đàn bà. Anh thấy anh Nhân cần đi xem phim này để học hỏi.
Nhân chỉ cười nhẹ, mắt nhìn Thư đắm đuối:
- Anh tin ở tình yêu chân thành và con tim ngay thẳng. Anh sẽ không dùng "đòn phép" để có được tình yêu. Bất cứ sự gian dối nào cũng sẽ không có kết quả tốt về sau. Phải không Thư?
- Dạ, Thư cũng nghĩ vậy. Trong tình yêu mà tính toán quá, giống như một cuộc trao đổi mua bán, sẽ không có hạnh phúc.
Hưng chép miệng, lắc đầu:
- Chị Thư hơn con bé Vy có một tuổi mà có vẻ chín chắn hơn nhiều nha.
Nhân nhìn đồng hồ, gọi tính tiền trước khi Vy mở miệng phản đối:
- Thôi thôi! Hai cô mỗi người mỗi vẻ mỗi vẻ mười phân vẹn mười. Một cô là Thúy Kiều, một cô là Thúy Vân. Được chưa? Bây giờ chúng ta đi đến rạp Eden là vừa.
Nhìn giòng người xếp hàng dài để mua vé, Vy lè lưỡi:
- Trời ơi, nếu bây giờ mới xếp hàng mua vé thì đời nào mới vào rạp được! Anh Nhân em giỏi thật. Lúc nào cũng tính toán chu đáo!
Vào ghế ngồi, Vy đùn cho Thư ngồi cạnh Nhân, đến Vy và cuối cùng là Ái Lan và Hưng. Thư không muốn ngồi gần Nhân, nhưng không lẽ đùn tới đùn lui cũng kỳ nên đành phải ngồi xuống. Nhưng không thoải mái tí nào. Khi đùi Nhân vô tình chạm vào đùi nàng, Thư vội vàng khép chân lại, mắt nhìn thẳng lên màn ảnh. Nhân biết Thư sợ nên cũng ráng giữ ý, không dám chạm vào nàng. Thấy Hưng và Ái Lan cầm tay nhau một cách tự nhiên Nhân thèm lắm. Ước gì được giữ bàn tay "năm ngón kiêu sa" của nàng trong tay mình nhỉ? Nhân nhìn xuống bàn tay trắng nõn nà đang đặt rất ngoan hiền trên đùi của nàng mà ước thầm. Người ta nói "trong mắt người yêu có Tây Thi" không ngoa chút nào. Trong mắt Nhân, chàng yêu Thư từ đôi mắt màu hạt dẻ trong sáng, ngây thơ nhưng không kém phần tinh nghịch. Chiếc miệng xinh với đôi môi đỏ hồng tự nhiên. Và nụ cười. Ôi, nụ cười mới có duyên làm sao! Nghĩ đến đôi môi, lòng chàng tự nhiên có cảm giác nôn nao một cách kỳ lạ. Một cảm giác chàng chưa hề cảm thấy khi gần bất cứ cô gái nào trước đây. Nhân hít vào một hơi dài và ngồi thẳng người lên. Như muốn tránh xa một cám dỗ đang thôi thúc. Đúng lúc đó trên màn ảnh bắt đầu chiếu phim quảng cáo. Nhân như vừa thoát khỏi một cơn mê. Chàng chăm chú nhìn lên màn ảnh. Phải công nhận là cuốn phim quá hay. Quá hấp dẫn. Nữ tài tử xinh đẹp Michèle Mercier xuất sắc trong vai Angélique và tài tử gạo cội Robert Hussein trong vai Bá Tước Joffrei đã khiến bao trái tim phải thổn thức, ước mơ. Nhưng trên đời này có chuyện gì hoàn hảo? Khi người ta có quá nhiều sẽ khơi động lòng ganh tị của tha nhân. Nàng Angélique quá đẹp khiến vị vua đa tình sinh lòng muốn chiếm hữu. Chẳng những sở hữu một mỹ nhân đẹp nhất vương quốc, chàng Bá Tước hào hoa lại còn có một gia sản khổng lồ khiến nhà vua phải ganh tị. Và khi người có quyền uy nhất nước muốn là trời muốn. Thế là cuộc tình đang đẹp như mơ bỗng chốc tan như bọt nước! Cửa nát, nhà tan. Thân tàn ma dại. Ôi cuộc đời sao lắm bất ngờ! Khi cuốn phim chấm dứt, mọi người ra về trong niềm luyến tiếc. Trên mặt phụ nữ, người nào cũng phảng phất vẻ bàng hoàng, thương cảm. Thư và Vy cũng không ngoại lệ. Ra khỏi rạp Vy nói:
- Nếu ngoài đời có ông Bá Tước này thật em dám lấy liền đó. Chị Thư dám không?
- Thôi đừng mơ mộng nhỏ ơi. Chị chỉ muốn một cuộc sống bình thường. Trầy vi tróc vẩy như vậy chị sợ lắm. Thư rụt cổ.
- À, một túp lều tranh với hai quả tim vàng chứ gì?
- Cũng không luôn. Nếu hai quả tim vàng với một căn.. nhà lầu thì tốt hơn. Thư tinh nghịch trả lời.
Nhân chen vào, vừa nói vừa cười nửa miệng:
- Nếu mộng ước bình thường như thế thì quá dễ. Anh cũng có ý tưởng... giống như thế!
- Thế này thì chí lớn gặp nhau rồi. Anh chị biết người ta gọi là gì không? là "đồng chí" đấy. Nói xong con bé cười giòn tan làm mọi người cũng bắt cười theo. Thấy còn sớm, Nhân đề nghị cả bọn thả bộ tới kem Mai Hương. Ăn xong rồi về. Đề nghị được hưởng ứng nồng nhiệt. Băng qua công viên trước Tòa Đô Chính Vy nói:
- Rạp Rex lớn, sang trọng, nhưng em thích rạp Eden hơn. Trông nó ấm cúng, thân mật hơn nhiều. Các anh chị còn nhớ lúc Rex mới khánh thành, ở đây chiếu phim Ben Hur không? Khán giả đông ơi là đông. Lần đầu được đi thang cuốn vui ghê!
- Anh còn nhớ Vy lên tới trên lầu, chưa kịp bước ra bị "nó" hất té lăn cù, lỗ mũi ăn trầu!
Vy chu mỏ:
- Anh Nhân kỳ quá. Nhớ gì không nhớ, lại nhớ em bị té!
- Tại lúc đó Vy khóc quá trời nên anh nhớ hoài!
- Anh cũng nhớ nữa. Hưng chen vào. Lúc đó bé Vy khóc hu hu buồn cười lắm!
- Chị Thư xem, em bị té lỗ mũi ăn trầu mà hai ông anh em cười, có ác không chứ? Thù này em quyết trả!
- Ấy! Ấy! Cho anh xin. Từ nay không dám nhắc nữa. Nhân vội vàng tiếp lời. Tí nữa đãi Vy ăn hai ly kem!
- Như vậy em mới tha. Vy nói sau khi ném cho ông anh một cái nhìn sắc lẻm.
Tới tiệm Mai Hương, may quá còn một bàn trống bên ngoài, mọi người ngồi xuống, thở ra thoải mái. Ngồi ở đây có thể vừa ăn kem, vừa ngắm ông đi qua bà đi lại. Tất cả tài tử giai nhân Sài Thành đều "diễn hành" qua đây. Tha hồ cho các cô ngắm nghía thời trang! Thư chọn kem dâu. Nàng khoan thai múc từ muỗng kem đưa lên miệng. Trời nóng, chất kem vừa ngọt ngào vừa thơm tho, mát rượi trôi xuống cổ như nước cam lồ. Thư không giấu được vẻ khoan khoái. Nhìn muỗng kem màu hồng giữa đôi môi Thư, Nhân chỉ muốn... chỉ muốn là... muỗng kem! Đúng, là muỗng kem để được đôi môi hồng kia ngậm một cách thích thú. Thấy Nhân nhìn Thư say đắm lộ liễu quá, Vy đá vào chân Nhân nhắc khéo:
- Ly kem Chocolat của anh chảy hết rồi kìa!
Lúc đó chàng mới trở về thực tại, cười ngượng ngập, đánh trống lãng:
- Tại anh thấy kem dâu của Thư hấp dẫn quá nên... thèm!
Vy nheo mắt trêu ông anh:
- Vậy sao anh chọn kem Chocolat? Chọn nhầm làm sao ăn ngon cho được. Con bé ý nhị. Chị Thư ơi, ly kem anh Nhân chảy hết rồi, chị làm ơn chia bớt kem cho anh ấy nhé.
- Con bé lí lắc này! Đừng chọc ghẹo để chị Thư ăn cho ngon. Nhân rầy em.
Nhưng Thư tưởng thật, vội đưa ly kem của mình sang phía Nhân:
- Anh Nhân có muốn không. Thư chia bớt cho anh một nửa. Nhiều quá em ăn không hết đâu.
Nhân nhìn Thư âu yếm:
- Thật không? Anh chỉ cần xin một muỗng thôi là đủ.
Nói rồi Nhân múc một muỗng kem dâu trong ly của Thư đưa lên miệng. Chàng nhắm mắt, ngậm muỗng kem mà sung sướng như được ngậm... môi hồng của người trong mộng. Tình yêu thật là mầu nhiệm. Người ta có thể cảm thấy hạnh phúc tràn trề chỉ với một chuyện nhỏ nhặt không đâu! Một muỗng kem nhỏ bé có thể khiến Nhân cảm thấy vui vẻ suốt cả buổi chiều. Đột nhiên chàng không muốn xa Thư vội nên đề nghị:
- Hay bây giờ mình đi ăn bún chả Casino. Anh đãi.
Mọi người tròn mắt nhìn nhau. Vy kêu lên:
- Ủa, sao Anh Nhân nổi lòng "từ bi bất ngờ" thế này! Anh vừa bao tụi em một chầu ciné và một chầu kem.
- Chuyện nhỏ! Anh mới lãnh lương mà. Ngày mai Thư trở vô nội trú rồi. Vô đó ăn uống chắc là khổ lắm hở Thư. Hôm nay đãi Thư một chầu ăn cho đã. Có ai phản đối không?
Bao nhiêu cái miệng đều nhao nhao:
- Không bao giờ từ chối! Vy còn thêm, đi ngay kẻo anh Nhân đổi ý!
Nhân gọi tính tiền rồi cả bọn tà tà tới đường Pasteur, quẹo vô hẻm Casino. Đây là một con hẻm tương đối hẹp. Đi sâu vào trong còn vài tiệm bán phở, bánh cuốn... Nhưng nơi đây nổi tiếng nhất là bún chả. Vì thế mà con hẻm có "thương hiệu" chính là Bún Chả Casino mà bàn dân thiên hạ, đặc biệt là cánh tóc dài, ai cũng biết. Giống như phở Gà Hiền Vương, Bánh Cuốn Tây Hồ, Phở Bò Pasteur.... Vừa vào tới đầu hẻm, mùi thịt nướng đã bay ra thơm lừng. Đi vào trong, Thư ngạc nhiên khi thấy bà nướng chả ngồi ngoài hành lang, quạt liên tục vào lò than hồng. Trên đó từng vỉ thịt nướng đang rỏ những giọt mỡ cháy xèo xèo, bay mùi thơm điếc mũi. Thịt nướng vừa chín, bà ta gỡ ra bỏ vào tô nước mắm pha hành hoa xắt nhuyễn và thật nhiều tiêu bên cạnh. Năm người ngồi vào bàn, gọi bún chả. Nhìn mẹt rau là thấy thèm. Những cọng rau muống chẻ xanh non quăn tít dính chùm vào nhau, rau tía tô, rau mùi, rau kinh giới... Từng lọn bún trắng phau phau, nõn nà. Thư phải công nhận bún chả nơi đây danh bất hư truyền. Ở nhà, thỉnh thoảng mẹ cũng làm, nhưng không ngon bằng. Giống như đi ăn nhà hàng Tàu, có những món mình bắt chước cách nào cũng không giống. Cái đó là bí quyết. Nhiều người dù trả tiền để học, nếu Thầy nhất định giữ lại một, hai bí quyết cũng thúc thủ!
Cứ thế, một năm học trôi qua thật êm đềm. Ái Châu và Thư đều trở thành cô Tú kép. Nhân vẫn săn đón và yêu Thư với tất cả chân tình, nhưng Thư vẫn xem chàng như một người anh cả. Như anh Tiến của nàng. Mẹ từ Kontum xuống chơi ít hôm và luôn thể đón Thư về Kontum. Mẹ mời cả nhà chú Kiên đi ăn tiệm. Dĩ nhiên có Nhân tháp tùng. Có cả anh Tiến của Thư từ căn cứ Không Quân Biên Hòa xuống tham dự. Có điều nàng không ngờ là anh Tiến lại dẫn theo một người bạn thân. Du ở cùng Không Đoàn với anh Tiến. Du cao lớn, đẹp trai một cách rắn rỏi. Đặc biệt là cặp mắt sáng và nụ cười nửa miệng. Chính nụ cười này khiến con tim của Thư đập lỗi nhịp lia chia. Du cũng ngạc nhiên, không ngờ cô em gái của bạn mình lại xinh xắn đáng yêu đến thế. Vì vậy cặp mắt của Du ít khi rời khuôn mặt yêu kiều của Thư. Mỗi lần chạm phải ánh mắt này, tự nhiên Thư đâm luống cuống, hai má đỏ hồng. Thái độ mất tự nhiên của nàng không thoát khỏi cặp mắt dò xét kín đáo của Nhân. Vy ngồi bên cạnh, thấy ông anh họ mặt mày bỗng dưng đầy nét tư lự, bèn huých cùi chỏ, hỏi nhỏ:
- Sao anh Nhân ngồi im thin thít vậy? Có chuyện gì hở?
Nhân cười gượng, chống chế:
- Không có gì cả. Anh mắc ăn mà. Thức ăn hôm nay ngon quá Vy cũng ăn đi.
Con bé hồn nhiên tiếp tục ăn uống. Nhưng sau này Thư nghe Vy kể qua những bức thư rằng "Hôm đi ăn nhà hàng, nhìn thái độ của anh Du và chị, anh Nhân có cảm giác rất lạ. Anh ấy có dự cảm mãi mãi không bao giờ chiếm được trái tim của chị. Nếu so sánh hai người thì anh Du hơn anh ấy quá xa. Lúc đó em còn cười và cho rằng anh ấy giàu tưởng tượng!" Thư nghe vậy cũng buồn, nhưng cuộc đời lắm cảnh éo le. Có mấy ai điều khiển được con tim của chính mình? Nếu không, trần gian này đã là một thiên đường đầy hoan lạc. Rồi bất hạnh xảy ra với Nhân khi nghe tin Du và Thư làm đám hỏi. Trong cơn đau khổ, thất vọng tột cùng, Nhân đã bằng lòng làm đám cưới với Kim, cô bạn học theo đuổi Nhân từ thời Trung Học. Về sau, những cơn ghen điên cuồng của Kim đã khiến Nhân hối hận không nguôi. Vy kể, có lần Nhân đã ôm đầu kêu lên "trời ơi, lúc đó tôi điên. Đã mất hết lý trí. Tại sao không ai làm ơn ngăn lại đừng cho tôi lấy Kim. Bây giờ tính sao đây hở trời!?". Vy cũng buồn lắm, nhưng đành bó tay, cô tự nhủ cũng là số trời. Là định mệnh thì không sao tránh khỏi!
Sau 75, Nhân, Hưng, Vy và Thư đều may mắn rời khỏi đất nước Việt Nam thống khổ. Tất cả định cư ở Hoa Kỳ, trừ gia đình Thư ở Canada. Nghe kể về những cơn ghen bệnh hoạn của Kim, Thư luôn tránh né những cơ hội gặp lại Nhân. Tuy rằng giữa Nhân và nàng chẳng có gì. Mục đích là để gia đình Nhân yên ấm. Tình yêu của Nhân và cuộc hôn nhân bất hạnh của chàng vẫn khiến Thư áy náy. Nàng thấy mình cũng có một phần trách nhiệm dù nhỏ nhoi cách nào đi chăng nữa!
Hôm nay Nhân đã ra đi. Đã rời khỏi chốn trần gian đầy bất trắc và trùng trùng phong ba bão táp. Một phần dĩ vãng êm đềm của Thư cũng sẽ phai tàn theo anh. Thư xin cầu nguyện cho anh chắp cánh bay xa. Bay thật xa về chốn vĩnh hằng. An nhiên tự tại. Không còn khổ đau, bệnh tật. Không còn yêu ghét, oán hờn. Thư vẫn nhớ mãi nụ cười của anh. Một nụ cười thật tươi và đôn hậu. Vĩnh biệt anh!
Tiểu Thu (Canada) / 4-2019