Tên đôi ta khắc trên hạt gạo
Kỷ vật còn đây mùa hạ nào
Trời Paris ấm như quê mẹ
Giòng sông Seine sóng vỗ rạt rào
Trong hạt gạo có tình tấm mẳn
Tình đôi ta tự thuở học trò
Tổ uyên ương xây trên gác trọ
Xóm nghèo mưa nắng cũng nên thơ
Những buổi sáng thơm mùi khói rác
Tiếng rao hàng lảnh lót vang vang
Ô cửa nhỏ những đêm thanh vắng
Ta có riêng một mảnh trăng vàng
Những buổi chiều đôi ta lang thang
Đếm dấu chân in trên cát vàng
Khi đêm đến thủy triều xoá sạch
Nhưng tình của biển vẫn mênh mang
Trong hạt gạo có tình tấm mẳn
Trong đôi ta có nghĩa tào khang
Trăm năm là nghĩa đá vàng
Tóc xanh nhuốm bạc tình càng thâm sâu.
Khánh Hà